Nếu bạn cảm thấy mơ hồ giữa ngã tư đường của nguyện vọng đại học, hãy thử bộ phim "Nhiệt độ ngôn ngữ". Một bô phim chứa rất nhiều màu sắc của tuổi 18 đầy hoài bão hoặc cũng có thể là không!
"Nhiệt độ ngôn ngữ", 16 tập nhưng chứa đựng toàn bộ hành trình của đời người.
1. Tại sao mình lại xem bộ phim này?
1.1. Thời điểm ôn thi.
1.2. Kim dami.
1.3. Jin ji hee.
2. Một bộ phim về học đường thì có gì mà hay?
2.1. Chúng ta bắt đầu sơ về bộ phim.
Khung cảnh trường cấp 3 vào năm cuối đại học, với những hối thúc của thầy cô, cha mẹ rằng nó ảnh hưởng thực sự đến giá trị của cả cuộc đời con người như thế nào. Rằng bạn phải cố gắng tranh giành vị trí tốt nhất, trở thành 1 con người tốt nhất, và cuộc đời bạn, giá trị của chính bạn tỉ lệ thuận với vị trí mà bạn đang đứng.
- Nhân vật Woo Jin Ah (Jin Ji Hee) : 1 nữ sinh "hạng 5" của lớp, với cái mác "Em của Ji Seo" - người chị xuất sắc tại trường, "bạn của Yu ri và Do Yoon" - 2 người nằm trong BIG 3 của toàn khối. Thiếu ước mơ, không biết mình trở thành gì khi mà ai ai xung quanh cũng đã có mục tiêu cho riêng mình, áp lực từ việc bị so sánh với những người xung quanh từ gia đình, thầy cô. Dù ý thức được cần chăm chỉ như thế nào ở năm 12, nhưng con người ta ai cũng thích cái gì đó rõ ràng để đi, và khi nó còn quá mơ hồ thì ta không đủ an tâm để bước tiếp, tinh thần lay động dữ dội.
- Nhân vật Lee Chan Sol : 1 nam sinh "hạng 6", học thì không giỏi nhưng thể thao thì rất đỉnh. Là bạn thân của Jin Ah từ khi 3 tuổi, đã phải từ bỏ sự nghiệp đá bóng vì gãy chân, cho đến cảm năng cô bạn thân từ 1 buổi chỉ dạy bóng rổ nên đã quyết tâm trở thành huấn luyện viên bóng rổ. Một người ấm áp, chơi thân với Do Yoon và là lớp trưởng của lớp.
- Nhân vật Han Yu-ri: 1 nữ sinh nhạy cảm, nạn nhân của bạo lực học đường phải chuyển trường vì không chịu được áp lực. Tâm lý bất ổn và đề phòng mọi thứ xung quanh mình. Biến bản thân thành người "Dĩ Hoà Vi Quý" không muốn mất lòng bất kỳ ai, dĩ nhiên khoảng cách 1 chút với "Đòn sóc 2 đầu", "kẻ hai mang" khi dù rất thích chơi chung với Jin Ah, nhưng luôn phải giả vờ hùa theo đám bạn nữ sinh giang hồ luôn tìm cách đá đểu Jin Ah.
- Nhân vật Kim Do-Yoon: Đúng chất con của nhà người ta, hiền lành, học siêu giỏi và luôn là thành viên trong BIG 2 của lớp. Nhưng để nhào nặn nên 1 con người chỉ biết ăn với học như vậy là một người mẹ với 1 tình yêu thương con cái quá mức. 1 người mẹ châu Á kiểu mẫu, con mình phải luôn là hạng 1, phải đi theo con đường mà mình đã chọn sẵn, phải ngoan ngoãn, không chơi bời, không bạn bè, không chat chít,.. Và điều đó ảnh hưởng sâu sắc đến Do-Yoon. Rõ ràng, cậu đã được bao bọc quá kỹ, không được sống là chính mình, lúc nào cũng làm theo mọi mệnh lệnh của mẹ, sống cuộc đời của mẹ mong muốn và không có được bất kỳ con đường riêng của bản thân. Không thể thoát khỏi vỏ bọc vì đã ngâm trong đó quá lâu, cậu trở nên thiếu dũng khí, phải chấp nhận và chỉ biết giãi bày với những người lạ thông qua Instagram.
- Nhân vật Seo Wun Bin: Big 1 của lớp, vượt lên mọi khó khăn, thiếu thốn, tinh thần của một người phụ nữ độc lập. Tự ti về hoàn cảnh của bản thân, phải đi làm thêm mỗi ngày, lạm dụng caffeine để dành thêm thời gian cho ôn tập. Cô không cho phép mình chùn bước, với quan niêm cốt lõi "Sách giáo khoa" và ý chí mạnh mẽ của bản thân, đơn giản cô là kẻ bất bại. Ít nói và lầm lỳ, cô hiểu bản thân muốn gì và cần những gì để đạt được nó và gạt bỏ hoàn toàn những thứ vui nhất thời, nhưng điều này cũng sẽ khiến cho những năm tháng cấp 3 chỉ toàn là sách vở, trong khi chúng ta sống để làm việc và tận hưởng cơ mà !.
- Nhân vật Shin Kangwook: Bạn học trường cũ của Yu-ri, là người vô tình tạo ra nỗi oan dẫn đến bị tẩy chay của cô gái ấy. Cậu chuyển trường đến nơi mà Yu-ri học. Nếu như mọi người đều vội vã chạy theo dòng xoáy của địa vị và tương lai tươi sáng thì cậu đã tự chọn cho mình 1 lối đi khác, không cần chen lấn, xô đẩy ai, cứ bình yên, lặng lẽ mà bước với con đường âm nhạc của mình. Thánh ngủ trong lớp, nhưng sâu thẳm trong con người cậu, là tình cảm không dám nói với Yu-ri, thứ tình cảm mà nói ra thì đụng vào sự tổn thương của cô gái ấy, mà không nói thì dằn vặt chính mình.
2.2. Vì sao mình nói rằng, bạn nên xem phim này khi đứng giữa ngã 3 của cuộc đời.
- 19 tuổi, không phải ai cũng đủ khả năng để lựa chọn toàn bộ hành trình 2/3 cuộc đời còn lại như thế nào.
Quá trẻ, khi mà chúng ta chỉ mới học hành, chưa từng tiếp xúc xã hội, chưa từng được làm những công việc khác nhau ngoài kia, tất nhiên, với những người có tính tự chủ cao, họ biết mình thích gì và làm sao để được sống với nó. Nhưng thế giới thì muôn vẻ, mình nghĩ khoảng 80% còn lại thì mông lung, họ không biết mình thích gì, và công việc mà sau này họ làm tất nhiên là do dòng đời xô đẩy. Xô đẩy bởi khi quyết định nguyện vọng của mình dưới yếu tố bạn bè, gia đình, thầy cô, dòng chảy của xã hội, rồi bị xô đẩy một lần nữa bởi kết quả thi, 7 nguyện vọng và số điểm sẽ quyết định bạn đi con đường nào, chưa kể nếu bạn không học đại học, thì sự xô đẩy của xã hội ngoài kia sẽ tìm ra bạn và đặt vào một công việc nào đấy mà khi cấp 3, bạn chưa từng nghĩ là mình sẽ trở thành như vậy.
Mình tự hỏi bản thân thích gì, nhưng mình không có đáp án. Con đường của mình là vô vàn hướng, và bố mẹ cũng không hề bắt ép mình theo con đường nào. Thế rồi mình tìm hiểu giữa những lựa chọn, thu hẹp phạm vi lại với những thứ mà mình nghĩ "mình có thể làm" không phải thứ mà mình "thích được làm". Yếu tố nào ảnh hưởng đến mình? ngành đó hot, trường đào tạo ngành đó học phí rẻ phù hợp với điều kiện gia đình, ngành đó sau khi ra trường lương cao, chỉ ngồi bàn giấy với cái sức khoẻ mỏng như tờ giấy của mình. Logistic, điện ô tô, cơ khí, công nghệ thông tin..
Và rồi, chính dòng đời xô đẩy mình lần nữa, đề thi năm ấy rõ ràng là sự lụi bại cho khối A, bỏ qua chuyện mình may mắn hay không, nhưng điểm thi quyết định rằng mình trượt một lúc 6 nguyện vọng (logistic ? không. điện ô tô ? không, và công nghệ thông tin đại học nông lâm!). Đó là thứ cứu vớt cuộc đời thảm hại của mình. Mình đã từng buồn như thế nào khi đỗ nguyện vọng 7, đã từng an ủi bản thân như thế nào rằng mình sẽ cố gắng gấp đôi, gấp 3 như thế nào để theo kịp mọi người. Khi những Bách Khoa, Khoa học tự nhiên, Kinh tế luật,... Nhưng mình hiểu rõ bản chất của mọi thứ, mình chưa có được sự trưởng thành. Mình thiếu va vấp xã hội, mình hèn nhất và sợ sai. Sống an toàn và tự nằm trong vỏ bọc của mình, mình đã từng cố gắng thoát ra nhưng nó chỉ nằm trong 2 từ "dự định". Không làm thêm, chỉ ăn và học, nhưng con đường mà mình đã "chọn" sao lại chông chênh quá!. Lười, mình nghĩ không phải số lượng ít ai trên thế giới này không thế, nhưng họ có nghị lực vượt qua mạnh mẽ. Vậy ý chí của mình chưa đủ mạnh mẽ sao? Gia đình nợ trên 100 triệu ngân hàng cho mình đi học, bố và mẹ đều mắc bệnh và phải chịu đau đớn hàng ngày, chiến đấu từng ngày một vì cuộc sống của gia đình. Mình chưa từng sống trong khổ cực hay sao? Mình cũng từng thức dậy từ sáng sớm buốt giá để giao xôi, đã từng hái cà và dọn bạt khi trời tối muộn, đã từng trộn hồ giữa trưa nắng, đã từng dọn chuồng heo, đã từng chạy bạt cà vì mưa, bỏ phân khi trời mưa to, đã từng chứng kiến mẹ bị xuất huyết rời đi trong đêm tới bệnh viện. Mình không yêu thương gia đình? Mình nghĩ là có, mình cảm nhận được tình yêu thương trong chính căn nhà nhỏ ở thôn Ia Lốk đó. Vậy tại sao mình không thể nuôi ý chí của bản thân? Mình luôn hài lòng với bản thân mình nhỉ?. Mình có thể đổi lỗi tại môi trường không? Khi môi trường này là nơi mà biết bao thế hệ sinh viên ký túc xá vẫn tu dưỡng và trở thành người mà. Vậy tại vì sao mà đến giờ mình vẫn không chịu cố gắng? mình sợ điều gì?
Nhận xét
Đăng nhận xét